Tôi chấn động, ông già nhặt hồn lại đứng vững vàng không chút nghiêng ngã trong cơn gió mạnh kia, quát khẽ một tiếng, cái cào trong tay nhanh chóng với vào bên trong ngọn gió kia, ngay sau đó, trong cơn gió truyền ra tiếng thét chói tai, đột nhiên xoáy lên, cuốn cát bụi bay đầy trời, rồi phóng nhanh lên mái nhà ở bên cạnh.
Nhưng mà ngay lúc ngọn gió kia vừa mới chạy đến nơi, một con hẻm nhỏ cách đó không xa đột nhiên có một bóng đen xuất hiện, tiếng mèo kêu chói tai xuyên vào màng tai, bóng đen đó nhanh chóng nhảy lên tầng lầu, đuổi theo cơn gió lốc kia.
Dị biến đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của tôi, gần như chỉ trong chớp mắt, chờ đến lúc tôi phản ứng và chạy lại đó, ông già đã đứng vững vàng, trong mắt bắn ra tinh quang, nhìn chằm chằm về phía cơn gió lốc kia, trầm giọng nói:
- Không tốt, nơi này không ngờ còn có ma quái thành hình thành công, là ta sơ suất rồi.
- Đây rốt cuộc là ma quái gì vậy, cái hồn phách lúc nãy không lẽ đã...
Tôi ngẩng đầu nhìn cái bóng đen nhanh nhẹn leo lên lầu cao kia, nhíu mày hỏi.
- Đã bị ma quái kia cắn nuốt rồi, hừ, đúng là cho nó nhặt của hời mà. Cái bóng đen ở đằng sau lúc này, là người cậu mang đến sao? Tốc độ nhanh thật đó.
Lúc này ông già đã đứng thẳng sống lưng, hai mắt mở to hoàn toàn, tinh quang bắn ra bốn phía, cả người nhìn qua đều tỏa ra một cố uy thế khiếp người, làm gì còn bộ dáng lưng còng như lúc nãy nữa.
Tôi gật đầu nói:
- Cái đó đúng là cùng tới với con, con tin là, cô ấy có thể đuổi theo kịp, chúng ta cứ ở chỗ này chờ là được.
Xung quanh vẫn nhộn nhịp như cũ, đèn đuốc sáng trưng, ông già nhặt hồn đột nhiên ra tay, túm lên vài mảnh nhỏ hồn phách ở ven đường, bỏ vào trong túi, mới ngẩng đầu nhìn bóng đen càng lúc càng xa kia nói:
- Không, cho dù cô ta có thể đuổi kịp, cũng chưa chắc có thể đánh thắng được.
- Vì sao?
Tôi nhịn không được hỏi.
- Cậu không biết, ngày hôm qua ở chỗ này đã xảy ra một án mạng giết người, có người chết thảm ở trước cửa KTV, hôm nay ta nhặt được ở chỗ đó, chính là hồn phách rải rác của người kia, ta nghi ngờ...
Ông lão nói đến đây, đột nhiên ông ấy vẫy vẫy tay với tôi:
- Tới đây với ta.
Tôi còn chưa kịp trả lời, ông ấy đã túm chặt lấy cánh tay của tôi, tôi lập tức cảm giác thân thể của mình đột nhiên bay lên trời, sau đó thật sự nhảy lên một cái nóc nhà, sau đó cứ nhảy vụt một đường, đuổi theo Miêu Nô ở đằng trước.
Cảm giác này giống hệt như cưỡi mây cưỡi mưa vậy, chân gần như không hề chạm đất, tôi bị ông lão đỡ cánh tay, kinh ngạc chịu đựng gió rét ập vào mặt, nghĩ thầm ông già này nếu như đã có được thân thủ như vậy, sao lúc nãy khi hai tên bảo vệ kia khi dễ, ông ta lại cứ có bộ dáng yếu ớt như vậy?
Trong bóng đêm, cảnh vật hai bên đường nhanh chóng chạy ngược về phía sau, bóng dáng Miêu Nô đằng trước cứ nhảy lên nhảy xuống, rất nhiều lần thiếu chút nữa là mất dấu rồi, nhưng mà cứ mãi đuổi theo như vậy, dần dần, phía trước bắt đầu trở nên hoang vu hẻo lánh, tôi tập trung nhìn kĩ, thì ra đã đến khu đất chuẩn bị phá bỏ di dời.
Lần trước Long lão đại dẫn người tới đào mương sâu, vừa mới lấp đất lại không lâu, dấu vết vẫn còn rõ ràng, hai cái bóng đen đang lấy mương sâu kia làm ranh giới, ngừng lại, ông lão nhặt hồn kéo tôi, cũng chạy qua bên đó, dừng lại ở mép con mương, cách Miêu Nô và bóng đen thần bí kia khoảng chừng mười mét.
Hai chân chạm đất, trái tim của tôi cũng hạ xuống, đưa mắt nhìn, Miêu Nô ở đằng trước đã vào tư thế chiến đấu, cách cái khe sau kia mà nhe răng nhếch miệng gầm nhẹ với bóng đen thần bí.
Mà bóng đen thần bí kia, lúc này cũng đã hiện ra thân hình, chỉ là trên người nó bao phủ một tầng sương mù âm trầm, nhìn không quá rõ ràng, nhưng đại khái vẫn có thể phân biệt ra được, đây là một sinh vật hình người cao lớn, nhìn kĩ, ở bên trong sương mù âm u còn có đôi mắt lóe lên hồng quang, như ẩn như hiện, đang giằng co cùng với Miêu Nô.
Tôi thở sâu, cũng không hề có hành động thiếu suy nghĩ nào cả, ông già nhặt hồn đứng ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt, bỗng nhiên nói:
- Này... Anh bạn kia, hình như nó có hơi sợ hãi, hơn nữa, giống như rất là tức giận?
Ông ấy nói không sai, Miêu Nô Khả Khả, tuy là bây giờ đã bày ra tư thế chiến đấu, tứ chi chấm đất, thân hình cúi thấp, cong eo lưng, có thể nhào lên bất cứ lúc nào, nhưng mà chính là cái chỗ cong eo cong lưng này, mới có hơi không đúng.
Mọi người đều biết, nếu như một con mèo mà cong eo lưng, như vậy có nghĩa là nó đang rất tức giận hoặc là rất sợ hãi, mà bình thường tình huống này, đều chỉ khi nó đối mặt với kẻ thù mạnh hơn nó mới có, nếu chỉ là bắt chuột, thì sẽ trông nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhưng mà, nếu như Miêu Nô Khả Khả lại tỏ ra sợ hãi đối với cái thứ thần bí không biết là người hay là quái vật này, vậy vì sao cô ấy còn phải đuổi theo một đoạn xa như vậy, vì sao cô ta lại còn biểu hiện ra loại cảm xúc tức giận nữa chứ?
Tôi nhịn không được đi qua, cả phần thân trên của Khả Khả gần như đều dán sát mặt đất, gắt gao nhìn chằm chằm kẻ địch ở đối diện, trong mắt lóe lên lục quang khiếp người, nhưng mà, tư thế này của cô ta... có hơi chút mập mờ, ngay cả một con người thuần khiết như tôi cũng nhìn không nổi, tôi vội vàng ho khan một tiếng, dùng sức vỗ trán, ném bay cái suy nghĩ miên man này đi, sau đó hô lên với con quái vật kia:
- Nè, mày rốt cuộc là người hay là quỷ, hay là loại yêu quái gì, hiện nguyên hình ra đi, đừng có làm cái bộ dáng này, chúng ta chẳng ai sợ mày cả.
Tôi vừa mới dứt lời, đôi mắt lóe hồng quang trong sương mù lập tức chậm rãi dời sang phía tôi, nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, ánh mắt kia quả thật không giống với con người, mà giống như một con thú hoang hơn.
Tôi bị nó nhìn có hơi sợ hãi, đang định nói chuyện, lại thất ánh mắt của nó đột nhiên thay đổi, ánh sáng đỏ đột nhiên bùng nổ, đồng thời còn phát ra tiếng gầm rú chứa đầy sự tức giận, giống như là, gặp được kẻ thù sống chết, toàn bộ thân hình đột nhiên vọt lên không trung, rồi hung mãnh nhào về phía tôi!
Tôi không khỏi kinh ngạc, theo bản năng lùi về phía sau một bước, cái thứ này sao tự nhiên lại ra tay với tôi vậy chứ? Nhưng mà tôi cũng không quan tâm quá nhiều, tay làm ra động tác, định dùng bí quyết chữ Phá để đón đỡ. Nhưng vào lúc này, bên cạnh lại có tiếng rít, Miêu Nô Khả Khả đột nhiên bay lên, thân hình ở trên không trung duỗi ra, vài đạo hàn quang chợt lóe, nhanh nhẹn hung mãnh đánh về phía quái vật kia.
Đòn tấn công miêu trảo của Miêu Nô Khả Khả cuối cùng cũng khởi động, giành trước tôi, ngăn cản lại đòn tấn công hung mãnh của con quái vật kia, sương mù âm u trên người con quái vật kia đột nhiên bùng nổ, nó rống lên một tiếng kì quái, vậy mà lại hoàn toàn bao phủ Khả Khả vào trong đó, tôi vội vàng dùng bí quyết chữ Phá, lại sợ đánh nhầm Khả Khả, nhưng mà nhìn trên không trung toàn là tiếng thét chói tai thê lương đáng sợ, trong chớp mắt hai bóng dáng đã tách ra, bóng dáng kì quái kia đứng ở trên trời không nhúc nhích, Khả Khả lại bay ngược ra sau, ở trên không xoay người một cái rồi rơi xuống đất, thân hình hơi lảo đảo, khóe miệng còn có tia máu từ từ chảy xuống.
Tôi lập tức hoảng sợ, lần đầu tiên gặp phải tình huống này, tôi đã từng gặp Miêu Nô Khả Khả vài lần, cũng thấy cô ta ra tay vài lần, chưa từng thấy ngay lần đầu tiên đã phải chịu thiệt, cho dù là Nam Cung Phi Yến, cũng không thể dễ dàng làm cho cô ta bị thương như vậy.
Khả Khả đột nhiên run lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào con quái vật ở đối diện, trong miệng lại nhỏ giọng nức nở, chậm rãi di chuyển thân thể, hình như rất là lo sợ, nhưng mà lại không muốn từ bỏ.
Tôi đi qua, khẽ nói với cô ta:
- Cô đừng có cố chống, để tôi đến đi.
Khả Khả không nói một lời, trong mắt lại bắn ra ánh sáng khác thường, vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, lúc này khoảng cách gần hơn, tôi mới nhìn thấy rõ, không ngờ cô ta cũng mặt mày dữ tợn, giống như là, đối mặt với kẻ thù vậy.
Tôi có hơi kì quái, lại nhìn về phía trước, quái vật kia ở trong sương mù nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt, ánh mắt kia, không khác gì của Khả Khả, đều là tràn ngập địch ý và tức giận, sương mù âm u trên người chậm rãi lượn lờ, không ngừng phun ra nuốt vào, mà thân hình của nó, hình như cũng đang biến đổi không ngừng.
Tôi lại càng buồn bực, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Không chờ tôi suy nghĩ mọi chuyện cho rõ ràng, Miêu Nô Khả Khả lại vọt lên một lần nữa, tốc độ của cô ta vẫn cứ nhanh như vậy, nhanh đến mức tôi hoàn toàn không kịp cản cô ta lại, cũng hoàn toàn cản không được cô ta, trong bóng đêm, một bóng đen giống như tia chớp xẹt qua, nhanh độc đánh về phía quái vật ở đằng trước.
Trong bóng đêm, lại có vài đạo hàn quang lóe lên, nhưng mà gần như cùng lúc đó, ở một hướng khác, lại có mấy đạo hàn quang xuất hiện, thân hình của Khả Khả hoàn toàn biến thành từng đạo tàn ảnh, trong chớp mắt đã tấn công chín lần từ các phương hướng khác nhau, cũng tạo nên chín đạo tàn ảnh, bao vây con quái vật kia vào bên trong.
Tôi nhìn đến hoa cả mắt, đòn tấn công như vậy, ngay lần đầu tiên gặp được Khả Khả, đã thấy cô ta sử dụng qua, làm cho tên yếm thắng sư kia đứt cổ mà chết ngay tại chỗ, mà lúc này, hiệu quả sẽ ra sao đây?
Tôi khẩn trương nhìn tình cảnh trước mắt, nhưng mà vào thời khắc quan trọng này, ông già nhặt hồn ở bên cạnh giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, bỗng nhiên quát lên:
- Ta biết rồi, nó chính là hung thủ giết người ngày hôm qua, còn có, ta nhớ ra nó là ai rồi!
- Nó là ai?
Tôi ngạc nhiên xoay người hỏi, lại đúng lúc này, trên không trung lại xuất hiện tiếng gầm rú thê lương, chỉ là bây giờ đã không phân biệt được, cái tiếng này rốt cuộc là của Miêu Nô Khả Khả hay là của quái vật kia nữa.
Một cái bóng đen, bị ném ra tuốt đằng xa...
Hình như là một cái đầu cực lớn!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo